Overblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
5 octobre 2012 5 05 /10 /octobre /2012 22:06

Sự cô đơn trong cuộc sống 

 

          Mới đây một bạn có đề cập tới sự cô đơn. Mình muốn nói tới sự cô đơn trong tuổi già … Một cách khách quan thì cô đơn trong tuổi già có nghĩa là không có bạn để chia sẻ. Chia sẻ không phải là chia sẻ niềm vui, sự thành đạt nhưng còn chia sẻ nỗi buồn khi mất mát. Mất mát, thất bại thì ai trong chúng ta cũng gặp phải không nhiều thì ít, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn. Vì vậy mới có câu : « Tôi đã học được môt điều là tôi còn phải học rất nhiều » (T.H.H). Tuy nhiên không phải với bất cứ ai cũng chia sẻ được.

 

          Bạn chỉ có thể chia sẻ với những người bạn của mình thôi. Tại sao vậy ? Nếu bạn khư khư giữ nó lấy trong lòng không chia sẻ thì bạn trở sẽ thành cô đơn. Chia sẻ không có nghĩa là ép người khác phải nghe theo mình, tại vì những điều bạn nghĩ là đúng đối với bạn thì chưa chắc đã là chân lý đâu, bạn có thể hiểu sai đó ! Bạn rất cần người khác cho ý kiến thêm … Trái lại nếu đó là điều hay thì tại sao lại giấu đi ?

 

 

          Ở đây mình lại nhớ tới một câu chuyện khá khôi hài hồi xưa. Ngày nay thì không có gì khó khăn khi bạn muốn biết cách nấu một món ăn nào đó, bạn cứ lên mạng tìm sẽ thấy rất nhiều cách khác nhau. Mình rất thông cảm khi thấy người bạn không chịu chia sẻ, phải chăng đó là tài năng đặc biệt mà rất hiếm người có được nên phải bảo vệ ?. Chia sẻ cách nấu ăn thì sẽ mất đi khách hàng : ai thích ăn thì cứ tới tiệm ăn đi … hoặc khi nào có dịp lại nhà người bạn thì sẽ được ăn ngon do bạn nấu, có tò mò xin bí quyết thì bạn sẽ được nghe ấm ứ vài câu không rõ ràng chút nào. Mình thì cũng có nhiều cơ hội được nhiều bạn tiết lộ bí quyết : nem chua, gà hấp Hải Nam … mặc dầu đó là những món chỉ có vài nhà hàng nấu rất ngon, hoặc có khi được người bạn quý sẵn sàng chỉ dạy. Có chia sẻ được không nhỉ ?

 

 

          Sự cô đơn không phải là do sống độc thân mà chính là do không có gì có thể chia sẻ được với ai kể cả với bạn bè. Bạn có thể có rất nhiều bạn nhưng có chia sẻ được những gì bạn đang ấp ủ trong lòng ? Bạn phải nhớ là những điều gì bạn đã biết đều không hoàn toàn chắc chắn là đúng, là chân lý. Bởi vậy mới có diễn đàn để có dịp trao đổi ý kiến và góp ý cho nhau. Trong thời chiến tranh thì rất đơn giản vì mọi người đều chống lại nó, chống lại sự ép đặt bằng vũ lực, những bất công tệ hại trong xã hội. Thời đại đó nay đã qua rồi … Mình  còn nhớ, sau 30 tháng tư 1975, các vị lãnh đạo đã nhắc nhở là « đoàn kết » trong chiến tranh và chiến thắng thì rất dễ nhưng khi xây dựng hòa bình thì mới khó và phức tạp lắm ! Có phải bây giờ ta đang xây dựng hòa bình không nhỉ ?

 

          Vậy bạn chia sẻ cái gì ? Bạn hãy chăm lo sức khỏe là tốt nhất vì có sức khỏe thì bạn mới đi đây đi đó được. « Một tinh thần minh mẫn trong một thể xác tráng kiện » lại nhắc tới câu nói của người bạn cũ ! phải chăng để nhấn mạnh vai trò của ý chí hay tâm thần tâm linh trong việc gìn giữ sức khỏe ? (Kinh nghiệm tuổi già (0)). Câu nói đó còn có ý nhấn mạnh tới thực tế của sự việc, không có gì có thể thuyết phục bằng thc tế. Một quyển sách, một bài viết, một cuốn phim …? Tới đây mình mượn ngòi bút của Shinichi (Diễn đàn sinh viên đại học Duy Tân) :

 

Người ta sống thấy cô đơn nhất là khi nào ?

Sự cô đơn có đồng nghĩa với hai chữ “một mình”?

 

Sự cô đơn có phải được tạo nên bởi sự cô lập về không gian, sự vô cùng của thời gian? Sẽ có những người cảm thấy như thế. Nhưng suy cho cùng, sự cô đơn của đời người có lẽ không giản đơn là khi quay nhìn xung quanh vắng tiếng cười, hay khi mở mắt thấy chỉ có mình đối diện với mình. Hay ít nhất là sự cảm nhận của chính bản thân tôi về sự cô đơn, không chỉ có thế. Nó là một cảm giác đơn độc hơn thế rất nhiều lần.

 

Tôi thường nhìn sâu vào mắt một người nào đó tôi quan tâm để biết họ có thực sự cảm thấy hiện tại không. Bởi có những tiếng cười, những câu chuyện vui mà mắt người nói lạc vào đâu đó xa xăm không chịu nổi. Những cơn mưa tuôn trong lòng nhiều khi khiến người ta không vượt qua được nỗi cô đơn của mình. Tôi hiểu, và tôi cố gắng chia sẻ với họ.

 

Người ta khó mà chịu được sự cô đơn, thường lao vào đám đông để thấy mình không lẻ loi, thường cười nói đến tận cùng vẻ hân hoan để thấy mình không buồn tủi. Nhưng nhiều khi, ngay giữa đám đông và tiếng cười ấy người ta mới thấm sự cô đơn dâng đến tột cùng. Tôi sợ, rất sợ cảm giác bỗng dưng giữa cuộc vui thấy mình như trôi tuột đi vào một vùng nào đó xa lắc, giữa quen thuộc nói cười thấy mình như đi lạc, thấy xa lạ. Lúc đó, chỉ muốn mình tan biến đi. Mới biết, đâu chỉ khi một mình mới thấy mình đơn độc. Đơn độc nhất là khi thấy tâm hồn mình chẳng neo, chẳng thuộc về đâu, về ai...

 

Nhưng đi qua những lúc cô đơn, tôi đã học được cách sống thật với bản thân mình. Học cách không tự nhủ mình đây là tình yêu, đây là hạnh phúc. Bạn không thể yêu ai đó mà khi bên họ thấy cô đơn, đó là người hoặc bạn không yêu hoặc không thuộc về bạn. Tôi có những người bên tôi hàng năm trời, tôi có thể, hoặc thậm chí nên gật đầu trước sự nhẫn nại và tình yêu vô bờ bến người dành cho tôi, để dựa mái đầu yếu mềm lên vai người mà sống đời yên ổn. Nhưng tôi không làm thế, không thể làm thế, dẫu có những lúc cô đơn tôi cũng nhiều lần muốn tặc lưỡi, nhắm mắt. Đơn giản bởi vì khi bên họ, tôi vẫn thấy mình cô đơn quá đỗi. Tâm hồn tôi chưa được sẻ chia. Biết làm sao, trái tim và tâm hồn có lý lẽ riêng của nó. Tôi là người cực đoan nên tôi vẫn hay lắng nghe trái tim mình.

 

Tôi mong trong cuộc đời, những người tôi yêu thương không ai phải chịu đựng nỗi cô đơn. Tôi mong bạn tìm thấy người tri kỷ có thể sẻ chia tâm hồn bạn. Bởi vì, nỗi cô đơn, nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau.

 

Rất mong bạn góp ý thêm …


Tim hiêu thêm

 

Partager cet article
Repost0

commentaires